Như đã hẹn trước với cô bạn couchsurfer tên Sara (tên bạn cũng dài mà gọi ngắn gọn là Sara), mình gặp bạn ngay khi trở về từ sa mạc Gobi. Lúc đầu mình định sẽ ở nhà Sara, xong sau đó do quá mệt sau chuyến đi dài nên mình quyết định chỉ gặp bạn ấy một lúc để tặng bạn quà Manila rồi ra hostel ở. Tuy nhiên sau khi gặp Sara, hai đứa như hai người bạn đã lâu không gặp, ngồi buôn đủ thứ chuyện, rồi kinh nghiệm du lịch, buôn chuyện từ Tây sang Tàu, từ Indo sang Philippines, qua luôn cả chuyện tình yêu tình báo đến hết cả bữa ăn tối vẫn chưa hết chuyện. Thế là Sara cứ bảo thôi sang nhà bạn ấy ngủ đi, rồi mai về sớm cũng được, mình thuộc dạng buôn khá giỏi nên ok luôn, theo chân cô bạn đến thăm gia đình bạn ấy ở ngoại ô Ulan Bator.

Nhà Sara là một cái lều Mông Cổ (ger) nằm trong một mảnh đất cũng khá rộng, bên cạnh là một ngôi nhà bằng gỗ của họ hàng bạn ấy luôn. Sara bảo bạn không thích ở lều vì không gian khá chật cho cả gia đình, và mỗi khi  mùa đông tới cả nhà phải dọn vào ở apartment ở trung tâm Ulan Bator cho đỡ lạnh. Nhà Sara có 4 người, ba mẹ, Sara và một cô em gái đang chuẩn bị thi đại học. Hôm đấy mình tới tiếc là không gặp mẹ Sara, nghe đâu cô đi thăm họ hàng ở đâu đó, chỉ gặp bố và chú bạn ấy. Hai người đang ngồi sửa xe để chuẩn bị cho một chuyến road trip về phía bắc Mông Cổ.

Nhà chỉ có mình Sara nói thạo tiếng Anh, nên bạn ấy làm phiên dịch cho cả nhà luôn. Sara mấy năm trước cũng có đi chương trình gì đó ở Indo cả năm trời, nay lại đang chuẩn bị cho một chuyến du lịch dài ngày đến Bali cùng nhóm bạn Mông Cổ. Mình có tư vấn cho bạn cách đi tàu sang Bắc Kinh như thế  nào để tiết kiệm chi phí và có được vé máy bay rẻ hơn đến thẳng Bali, và rất vui là mấy hôm trước Sara và các bạn đã đi như mình chỉ, hiện giờ các bạn đang ở Bali rồi.

Sara và em gái mời mình ăn kem và uống trà từ một loại trái cây rừng ở Mông Cổ. Rất là ngon nhé :). Em gái Sara còn chiêu đãi mình món mì xào Mông Cổ nữa cơ. Trong hình còn có món sữa khô Mông Cổ, món này là gia đình Sara làm và phân phối đến các chợ ở khu vực. Món đó cứng quá nên mình chịu không nhai nổi.
Bố và chú Sara đang ăn tối :D. Tấm này chụp sao bị dư sáng quá :(, mà lười không sửa. Bố bạn Sara rất hiếu khách và thân thiện, cả buổi tối chú cứ nhờ Sara dịch để hỏi mình về Việt Nam. Hôm sau trước khi mình đi còn rủ mình chụp hình kỷ niệm, rồi cứ nhắn đi nhắn lại là hôm nào sang Mông Cổ chơi tiếp là phải ghé nhà chú tiếp đấy, xong chú còn lấy xe chở mình với 2 chị em Sara ra bến xe buýt nữa.
Lều của người Mông Cổ có diện tích khoảng 15m2 gì đó thôi, nhưng bên trong có đủ giường nệm, mấy cái tủ đựng đồ luôn, rồi thì tv, máy giặt, bếp, lò sưởi, bàn ghế đủ cả :D. Buổi tối cả nhà sẽ trải nệm khắp nhà để nằm ngủ cùng nhau.
Hai chú lại đang dùng bữa sáng, trong khi Sara đang soạn đồ để chuẩn bị đi. Bố bạn Sara lúc này vẫn đang mải nhờ bạn ý dịch qua để nói chuyện với mình tiếp haha, căn bản mình là người nước ngoài đầu tiên ở nhà chú mà
Lều nhà Sara đây, ở chỗ nhà gỗ có một chỗ để đánh răng rửa tay. Nhà vệ sinh ở góc vườn :d
Sara và em gái

Mình và hai chị em nhà Sara ngồi cùng chuyến xe buýt, nhưng mình sau đó đã chia tay hai chị em để xuống thăm Black Market nổi tiếng ở Ulan Bator. Trước khi xuống xe Sara dặn đi dặn lại rằng mình phải cẩn thận đồ đạc balo này kia vì trong chợ nhiều móc túi lắm đấy. Nhiều người dọa quá mình cũng toát cả mồ hôi, đi vào chợ mà không dám chụp hình gì nhiều, lâu lâu mới lôi máy ra vì sợ bị cướp =)), nhưng cuối cùng có làm sao đâu, chỉ có điều chẳng mua được gì ở chợ cả thôi.

Chợ này rất rộng và có tới mấy cái cổng, lúc quay ra mình bị lạc, đi mãi không ra được cái cổng cũ để đi xe buýt về trung tâm, cuối cùng đành ra ngoài đường dơ tay bắt đại xe đi =)), may gặp một anh lái xe vô cùng dễ thương. Chở từ đấy về trung tâm có 2500 T mà anh ý đi vòng vòng vì lạc đường thấy mà tội luôn, cuối cùng nhờ mình nhớ đường hôm trước chú tài xế có chỉ cho cái chỗ hostel (trong hình đó) nên mình chỉ ngược lại ảnh đến đó :)). Đến nơi tự nhiên thấy anh ý ra hiệu mượn cái bút, mình hết hồn, tưởng ảnh đòi thêm tiền, hóa ra là mượn bút sửa lại địa chỉ trên sổ cho mình cho đúng. Dễ thương hết biết mà!
Chú bán kính
Quần áo dây thừng
Container đựng hàng mà màu sắc cũng dễ thương quá
Không biết người ta bán cái gì, quơ máy chụp đại trong khi sợ bị móc túi haha
Tên chợ nè

Để giúp mình duy trì blog, bạn đọc có thể đóng góp bằng cách click vào link dưới, cảm ơn các bạn nha 🙂

Tặng Ngân 1 ly cà phêTặng Ngân 1 ly cà phê



Bạn có thể cũng quan tâm đến các bài viết sau

Author

Mình là Ngân, hiện đang sinh sống và làm việc tại Philippines, Rất vui được chia sẻ các trải nghiệm du lịch ở Philippines cũng như các nơi khác trên thế giới đến các bạn. Email mình là nganbalo.com@gmail[dot]com. Các bạn cứ để lại comment hay email khi muốn liên hệ nhé.

2 Comments

Write A Comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.