Hôm nay Taras và Maksym đi New York chơi và sẽ về nước vào mấy hôm nữa. Mình cũng lường trước cái ngày chia tay này rồi, vậy mà vẫn không kiềm lòng được. Nhất là việc phải xa Taras, bọn mình có quá nhiều kỷ niệm. Giờ mình chẳng muốn đi làm, cũng chẳng muốn về nhà, bởi đâu đâu cũng làm mình nhớ tới bạn ấy. Nước mắt mình cứ trực chảy ra thôi. Nhất là lúc chia tay nhau ở trạm xe bus, lúc ôm, lúc nắm tay lần cuối, mình chẳng muốn buông tay ra chút nào.
Thôi tạm biệt nhé, nhất định phải hạnh phúc nhé, Taras. Tớ hứa, nhất định tớ sẽ kiếm được một anh chàng tốt như bạn vậy đó.
Để giúp mình duy trì blog, bạn đọc có thể đóng góp bằng cách click vào link dưới, cảm ơn các bạn nha 🙂
Tặng Ngân 1 ly cà phêBạn có thể cũng quan tâm đến các bài viết sau
Comments
Có phải là bạn Ngân trong hình đấy không ;))
chị sợ nhất là cảnh chia tay chia chân, nhưng hình như ghét của nào trời trao của nấy thì phải*thở dài cam chịu icon*
thế là nay cũng dám đưa cái mặt lên internet :))
@Thu Hương: thì chính hắn chứ còn ai vào đây nữa 😛
@chị Linh: dạ, cuộc vui nào cũng có lúc phải chia tay mà chị
@Hảo: giấu hoài chán bà, đưa đại lên cho rồi.
à mà sao bạn ý về sớm thế?
lần đầu tiên thấy pà chịu show nguyên cái mặt…tui cũng sợ 2 từ "chia tay" lắm lắm lun :(…dư âm của nó cứ đi theo mình wa`i zậy ah
tại hết chương trình sớm đó bà Hảo.
Ừ bà, người đi còn đỡ chứ người ở lại buồn lắm
Vậy thì khi nào thì em sẽ về VN?
Ngày 11 tháng 10 anh à :).
thế không ở lại à, em hỏi luật sư hết rồi hả?
dạ, hơi trễ chị ơi. Thật ra thì làm hồ sơ vẫn kịp, nhưng mà đến tháng 1 năm sau mới học, em ở lại em đâu biết làm gì đâu chị. Em ko được phép đi làm trong thời gian chờ nhập học ạ
ừ không làm gì mà chờ tới tháng 1 thì hơi oải. mà cũng có thể đi làm lén được mà tức là làm lãnh tiền mặt 🙂